Một ngày khi vô tỳnh lướt trên tkảo nguyên xanh kia.Gió đã gặp.... cái gặp tỳnh cờ mà nkư địnk mệnk ấy đã đưa Gió gặp Bồ công anh
Bồ công anh nkỏ bé trong ánh nắng.Gió ckỷ coi Bồ công anh là bạn.Gió vẫn vô tư tkổi k bik bồ công anh yêu mỳnk.Gió lạnk lùng kiêu ngạo.Gió lao vào nkững cuộc ckơi bỏ mặc Bồ công anh trong giá lạnk
Gió là tkế.....Quá vô tỳnh..............Hay là yêu mà k bik tkể hiện
Cko đến 1 ngày...............Bồ công anh rời xa gió..................
Mỗi người sink ra mang trong mìnk 1 số mệnk.Ngay từ khi sink ra đã có riêng 1 địnk mệnk cko mỗi người.Ta k bắt ai pkải cô đơn.Là tại con k ckịu cảm nkận.Là con đã tự xây 1 toà lâu đài và nkốt mỳnk trong đó........ Đã khi nào con tự mở lòng mỳnk ra và cảm nkận mọi việc xong quank ckưa?????Đừng vội kết luận bất cứ điều gì.......Hãy đi đi và tỳm lại ckính mìnk
360 ngày... thế có pkải là dài ko?? 360 ngày để 1 cơn gió tkay đổi?????360 ngày để gió ngày nay k còn là cơn gió ngày nào..............
360 ngày ..... ngày nào gió cũng tự nkủ với bản tkân : " Gió ơi đừng khóc"
Vỳ là gió nên k tkể khóc
Vỳ là gió nên fải vô tỳnh
Vỳ là gió.........................................
Ngoảnh đầu nhìn lại cũng không biết đã mấy lần Gió thật sự mỉm cười, giờ ngoảnh đầu tìm lại cũng không nhớ mình đã từng khóc với những cảm xúc ra sao?
Gió của ngày xưa có lẽ là hay buồn, hay lang thang trong mưa một mình, hay tìm về với đêm... Nkưng Gió của ngày xưa không sâu và dày nkư tkế, Gió của ngày xưa có lúc tàn nkẫn, lạnh lùng nkưng cảm nkận được nỗi đau, kkông chai lì và pkẳng lặng, không vô cảm, lạnh lẽo như Gió của giờ đây.
Gió của ngày xưa có một trái tim nkiều vết cắt nkưng ấm nóng, yêu tkương, không như Gió của giờ đây, một trái tim đã lành nkưng sao giá lạnh còn hơn một tảng băng ckìm sâu trong đáy đại dương với nkững con sóng ngầm giận dữ.
Gió của ngày xưa ít cười, ít nói nkưng không pkải không có người hiểu mình, ckẳng như Gió của giờ đây dù nói nkiều, cười nkiều cũng không ai có thể ckạm đến nkững quãng khuất trong sâu tkẳm nỗi xa vắng, miên man.
Tại sao giờ đây nỗi nkớ, niềm đau lại trở tkành cái gì đó mơ hồ xa lắm. Gió không hiểu? Càng lúc càng không hiểu ckính mình. Thèm được yêu tkương nkưng lại sợ yêu tkương. Tkèm một vòng tay xiết chặt nkưng trong sâu tkẳm lại sợ bị người khác ckạm vào.
Từ lúc nào... bước qua những yêu tkương, bước qua nkững rung động, bước qua nkững đau buồn và bước qua nước mắt đơn giản đến nkư thế? Không còn đau đớn, không còn cái cảm giác "dường như không khể" của ngày xưa, mọi thứ đều nkẹ bâng, đều đơn giản chỉ sau một tiếng cười.
Into_the_wind___by_NaBHaN
Khi cảm nkận được nkững điều ấy mới giật mìnk nkận ra, từ lâu rồi Gió đã quen với cái cách tự làm đau ckính mình để rồi lại ngẩn ra cười nkiều hơn . . .
Không ai biết sau tkẳm trong tâm hồn Gió đang ckờ người nó yêu quay lại
Ckờ đợi.......................... ckờ đợi......................Gió k tuyệt vọng...............Nó đang hi vọng 1 pkép màu xảy ra .............................
Sự ckờ đợi của Gió đc đền đáp.Bồ công anh đã quay lại
Gió vui mừng.........................................Nkưng............................................ Quay đi
Nó
nkận ra
Bồ công anh
k còn là Bồ công anh nó yêu
.............................................. Tkất vọng.................................Trái tim Bồ công anh giờ đây k fải là hỳnh ảnh Gió....................................
Mày mất bao lâu để ckờ người ta cơ mà.....sao lại làm tkế
Tao k bík...
Mày điên rồi
Ừk tao điên rồi.Mày làm sao hiểu cảm giác ở bên người ta mà trong tim người ta k fải là mỳnk.Xin lỗi.....Tao điên......điên nkưng tao k muốn tkấy người tao yêu đau khổ........Mày quên tao là Gió ak??????
.:Viêt tiếng việt có dấu..là tôn trọng người đọc:. .::Chia sẽ bài viết và ghi rõ nguồn là tôn trọng người viết::. .:::Thực hiện 2 điều trên là tôn trọng chính mình:::.